ĐÂU PHẢI
THỬ GÌ CŨNG MUA ĐƯỢC
Chú Thuận đi làm về, dắt
xe đạp vào nhà. Không thấy Thăng chạy ra đón như mọi ngày, chú hỏi vợ đang ngồi
ôm rá gạo lui cui nhặt thóc.
- Thằng nhỏ đi đâu rồi em?
Thím Thuận hất đầu vô trong
nói:
- Nó nằm trong buồng đó.
- Bịnh hả?
- Không biết nó giận lẫy
chuyện chi, đi học về cứ nín thinh.
Chú Thuận cười:
- Chắc cu cậu bị cô giáo
phạt chuyện chi rồi.
Chú Thuận mở túi vải đeo
vai lấy cái bánh da lợn cầm nơi tay. Chú bước vào phòng ngủ. Thăng đang ôm gối
nằm chèo queo trên giường, mặt quay vào vách. Chú Thuận nói:
- Ba mua bánh cho con nè!
Thằng nhỏ quay mặt ra.
- Con không ăn đâu!
- Con đau bụng hả?
Thăng lắc đầu. Chú cúi
xuống đỡ Thăng ngồi dậy. Chú đặt tay lên trán Thăng thấy nhiệt độ bình thường.
Chỉ có đôi mắt nó đỏ hoe và còn ngấn nước mắt. Chú Thuận hỏi:
- Con không thuộc bài bị
cô giáo phạt?
Thăng lắc đầu:
- Con tức thằng Tín học
cùng lớp.
- Nó đánh con hả? Sao con
không thưa cô giáo?
- Chuyện này thưa không
được.
- Vậy con kể cho ba nghe.
- Hồi chiều, thằng Tín
mang tới lớp một chiếc xe hơi “điện tử”, có thể điều khiển xe quẹo phải quẹo
trái nhờ một cái hộp nhỏ. Con xin nó cho con lái thử nhưng nó không cho.
- Nó không cho thì thôi,
có chi mà tức?
Thăng nhăn mặt.
- Đâu phải vậy? Nó không
cho mượn, con nói không cần. Con sẽ về nói ba mua cho con một chiếc giống vậy.
Thằng Tín nhăn mũi cười, rồi nó nói sao ba biết không?
Chú Thuận lắc đầu cười.
- Ai biết nó nói sao?
- Nó nói: “Đồ chơi này bên
Mỹ gửi về”, ba mày là công nhân, sức mấy có tiền mà mua”. Lúc đó, con muốn oánh
nó quá nhưng không hiểu sao con oánh không được. Nó đâu có khỏe hơn con. Thằng
đó ốm nhách.
Chú Thuận muốn bật cười
chuyện con nít nhưng tự nhiên chú cười không nổi. Ôm chặt con trong tay, chú
nói:
- Thôi bỏ qua chuyện đó
đi!
- Nhưng ba hứa chiều mai
đi làm về ba mua cho con một chiếc xe hơi điện tử, giống y xe của nó nghe ba!
Chú Thuận định gật đầu cho
qua chuyện nhưng ngày mai đi làm về không có món đồ chơi đó, thằng nhỏ sẽ nghĩ
sao về lời hứa của ba nó? Chú Thuận vuốt tóc con thú nhận:
- Thằng Tín nói đúng con
à! Ba không có tiền mua cho con chiếc xe giống như nó đâu.
- Vậy con chịu thua thằng
Tín sao?
Chú Thuận suy nghĩ một hồi
rồi nói:
- Được rồi. Tối nay ba sẽ
làm cho con một đồ chơi độc đáo. Bảo đảm thằng Tín sẽ chạy theo con năn nỉ cho
nó mượn.
- Sức mấy mà nó năn nỉ
con. Nó sẽ về nói ba nó mua cho nó. Nhà nó giàu lắm ba à!
- Con tin ba đi. Đâu phải
thứ gì cũng mua được!
- Chắc không ba?
- Chắc! Bây giờ con ăn
bánh đi.
Thăng cầm chiếc bánh da
lợn cắn một miếng lớn và nhai ngon lành.
Tới 1 giờ chiều, học sinh
lớp 4A mới vào lớp, nhưng hơn 12 giờ tụi nhỏ đã tụ tập trước hiên xem thằng Tín
biểu diễn lái xe hơi “điện tử”.
Chiếc xe sơn màu vàng óng
ánh trông thật đẹp. Hai cái đèn pha phía trước luôn chớp chớp. Thằng Tín cầm
cái hộp nhỏ điều khiển. Nó bật công tắc hình mũi tên qua trái, chiếc xe quẹo
trái. Bật công tắc xuống dưới, chiếc xe chạy lui. Nó ấn chiếc nút đỏ, còi xe
kêu tin tin. Cả bọn trẻ vỗ tay reo hò thích thú. Có đứa gạ cho nó một cây cà
rem để được lái xe một vòng. Nó bĩu môi không thèm. Có đứa gạ cho nó hòn bi
nhôm đã chà giấy láng coóng, nó cũng lắc đầu.
Đột nhiên, có tiếng gì như
chim kêu làm bọn trẻ đang ồn ào liền im lặng lắng nghe. Một đứa nói:
- Tiếng chim sáo, tụi bay
ơi!
Một đứa khác quả quyết:
- Đó là tiếng cu cườm. Chú
tao có nuôi một con kêu y hệt vậy.
Một đứa - chắc là giỏi môn
văn - nói:
- Đó là tiếng hót “lảnh
lót” của chim họa mi.
Thấy các bạn không chú ý
đến chiếc xe điện tử nữa, thằng Tín nhấn nút đỏ cho còi xe kêu liên hồi. Tụi
nhỏ nhao nhao phản đối.
- Đừng nhận còi làm chim
bay mất!
- Mày làm nó bay, tao oánh
mày liền!
- Dẹp cái xe của mày đi!
Để nó kêu rè rè con chim bay mất, tao đập bẹp cái xe.
Thằng Tín sợ hãi tắt công
tắc. Chiếc xe nằm im trên thềm xi măng, hai cái đèn hết chớp. Cả bọn lại im
lặng nghe tiếng chim kêu. Một đứa nói:
- Hình như con chim ở
trong lớp mình, tụi bây ơi!
- Vào bắt đi!
- Từ từ, không nó bay!
Cả bọn nhẹ bước vào lớp
học. Thằng Tín cũng ôm chiếc xe vào theo. Thăng đang ngồi trên thành cửa sổ
thổi một ống sáo dài chừng gang tay. Nó bịt mở các lỗ trên ống sáo làm phát ra
những tiếng kêu khác nhau. Chiếc sáo đó, ba Thăng đã thức suốt đêm để làm. Chú
Thuận đã nhớ lại những ngày nhỏ ở miệt quê đi bẫy chim. Thay vì dùng miệng huýt
gió giả làm tiếng chim kêu mệt hơi, ông Hai Tú - một người bẫy chim giỏi trong
làng - đã bày chú Thuận cách làm ống sáo để thổi dụ chim vào lưới.
Cả bọn trẻ đều đứng trố
mắt nhìn Thăng. Một đứa xuýt xoa:
- Chiếc sáo ngộ quá ta!
Một đứa khác quả quyết:
- Đó là ống tiêu. Bác Năm
tao cũng có một ống giống y vậy.
Một đứa khác - chắc là đứa
giỏi văn - nói:
- Đó là ống dịch “thần
thông”
Thằng Tín cũng say mê ngó
Thăng. Nó cầm chiếc xe hơi đến gạ:
- Mày cho tao mượn ống
sáo, tao cho mày mượn chiếc xe “điện tử”.
Thăng lắc đầu, miệng vẫn thổi
sáo. Thằng Tín nói:
- Mày bán bao nhiêu, tao
mua!
Thăng nhảy xuống khỏi
thành cửa sổ. Nó cầm ống sáo đứng chống nạnh nhìn Tín. Rồi bắt chước ba, Thăng
nói lớn:
- Đâu phải thứ gì cũng mua
được!
(Đoàn Thạch Biền, trích Tuyển tập truyện ngắn
hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, NXB Trẻ,
2008)