Chào mừng quý thầy cô và các em học sinh đến với website "Học liệu số"!

[Sách nói] Lá cờ thêu sáu chữ vàng của Nguyễn Huy Tưởng

Sách nói "Lá cờ thêu sáu chữ vàng" của nhà văn Nguyễn Huy Tường. Truyện gồm 18 chương viết về người anh hùng trẻ tuổi Trần Quốc Toản.
Album Cover
00:00 00:00
  • 🎵 Lá cờ thêu sáu chữ vàng - Phần 1-5
  • 🎵 Lá cờ thêu sáu chữ vàng - Phần 6-11
  • 🎵 Lá cờ thêu sáu chữ vàng - Phần 12-16
  • 🎵 Lá cờ thêu sáu chữ vàng - Phần 17-18

Câu chuyện mở đầu bằng giấc mơ của Hoài văn (Trần Quốc Toản), chàng mơ thấy mình bắt sống được Sài Thung, một tên sứ nhà Nguyên hống hách. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng chàng đã ý thức được bổn phận của một đấng nam nhi thời loạn, ngay trong cả giấc mơ cũng mong được giết giặc giúp nước. Chính vì thế, khi chú chàng là Chiêu Thành Vương đến họp bàn việc đánh giặc cùng với vua Trần Nhân Tông và các vị Vương khác không cho Hoài Văn theo, chàng đã một mình phi ngựa để đến kịp. Nhưng khi đến đó, dù nóng lòng không thể nào yên, Hoài Văn vẫn phân vân không dám mạo phạm thánh thượng. Lòng như lửa đốt, chàng vẫn nhẫn nại đứng chờ. Trong lúc đó, chàng nhìn thấy cờ hiệu của Chiêu Minh Vương, Chiêu Văn Vương là các con trai của Hưng Đạo Vương cũng có mặt. Chính việc “những người em họ” ấy được tham dự họp bàn việc nước với nhà vua càng làm Hoài Văn thêm nôn nóng, vì chẳng qua họ chỉ “hơn Hoài Văn năm sáu tuổi”, chàng lại nghĩ đến thân mình vì cha mất sớm, nên phải chịu cảnh đứng rìa nhục nhã.Trong thoáng qua, chàng có suy nghĩ muốn xô ngã mấy người lính Thánh Dực để chạy xuống nơi quan quân đang bàn bạc nhưng lại sợ tội chém đầu, càng nghĩ  tâm can Quốc Toản càng như có lửa đang thiêu đốt. Cuối cùng, không nhẫn nhịn được nữa, chàng quyết định “thôi thì liều một chết vậy” và xô mấy người lính ngã xuống, xăm xăm xuống bến, liều mình để được nói một câu với quan quân, xin người cho đánh. Lời Quốc Toản rất hợp ý vua và Hưng Đạo Vương nhưng vua vẫn xem chàng như một đứa trẻ, có lòng nhưng chưa đủ sức, chưa thể làm nên đại sự nên ban cho Hoài Văn quả cam quý, bảo chàng về phụng dưỡng mẹ già. Lệnh vua khó cãi nhưng trong lòng Hoài Văn không khỏi thất vọng, chàng trở về với quả cam trong tay không biết đã bị bóp nát từ khi nào. Từ thất vọng, Hoài Văn quyết tâm tự mình rèn luyện, chiêu binh đánh giặc để thể hiện lòng yêu nước, cũng để chứng minh chàng không phải là một đứa trẻ con hữu dũng vô mưu.

Khi đã có đội của riêng mình, Quốc Toản không tìm đến triều đình mà thẳng tiến truy tìm quân giặc, bởi chàng biết đến với triều đình rồi cũng bị đuổi trở về, chi bằng chứng minh cho mọi người thấy khả năng của mình. Hoài Văn cùng sáu trăm chiến sĩ dương cao lá cờ thắm thêu sáu chữ vàng do chính tay mẹ chàng thêu, lá cờ với dòng chữ đề mà theo Hoài Văn nghĩ “Chữ đề phải quang minh chính đại như ban ngày. Chữ đề phải là một lời thề quyết liệt. Chữ đề phải làm cho quân sĩ phấn khởi, cho kẻ địch kinh hồn”. Đó chính là “Phá cường địch, báo hoàng ân”.

Sáu chữ ấy không chỉ là một lời thề sắt son với tổ quốc, mà còn là lòng quyết tâm của chàng, vừa khẳng định chính mình, vừa noi theo gương cha, không thể ngồi yên khi nước sắp rơi vào tay giặc.

Trải qua một đoạn đường dài, Hoài văn cùng các tướng sĩ của mình cũng đến được một vùng đồi núi. Tại đây, sau những hiểu lầm, chàng kết nghĩa anh em với Nguyễn Lộc ở trại Ma Lục. Cũng chính ở nơi này chàng có trận chiến đầu tiên với quân Nguyên, lần đầu tiên ngọn lửa của hào khí Đông A trong Hoài Văn bùng cháy một cách mãnh liệt nhất, quét sạch bọn giặc ngoại xâm. Tiếng tăm về chàng tướng trẻ tài giỏi với lá cờ thêu sáu chữ vàng ngày càng vang xa. Khi Chiêu thành Vương đuổi theo tên phản quốc Trần Ích Tắc vô tình rơi vào vòng vây của quân địch, trong giờ phút ông sắp không chống cự được nữa, Trần Quốc Toản xuất hiện. Chiêu Thành Vương không thể ngờ đến chàng tướng trẻ vang danh kia chính là cháu ruột của mình, trong sự bất ngờ ấy còn xen lẫn cả sự tự hào, chính trong trận chiến giải vây cho chú, Hoài Văn đã bước đầu cho mọi người thấy rõ bản lĩnh của mình.

Được triều đình công nhận, Quốc Toản về dưới trướng của Hưng Đạo Vương, chờ thời cơ phản công quân địch. Cuối cùng thời cơ cũng đến, Hưng Đạo Vương quyết định cử Chiêu Văn Vương lãnh binh xuất quân, Hoài Văn cũng xin theo và sau khi thử lòng chàng, Hưng Đạo vương đồng ý. Đây là trận đánh lớn đầu tiên trong cuộc đời Hoài Văn, không giống trận chiến trước đó, lần này tên giặc mà chàng phải đối đầu là Toa Đô tên tướng giỏi nhất của quân Nguyên. Điều ấy không khiến Hoài Văn lo lắng, ngược lại làm chàng mong chờ không thể nào yên, chỉ muốn mau được giáp mặt giặc mà đánh cho chúng tơi tả, đánh cho chúng không còn manh giáp.

Quốc Toản được Chiêu Văn Vương cử làm tướng tiên phong, dụ quân địch vào bẫy, khi quân giặc mất cảnh giác xuôi thuyền trên con sông không một bóng người thì quân Hoài Văn tiến lên, cả đoàn thuyền chỉ chừng bốn năm chục chiếc giăng hàng ngang, dũng mãnh xông thẳng về phía đoàn thuyền chiến của quân địch. Trước một Toa Đô cao lớn, mặt mày hung hãng, Hoài Văn không hề nao núng. Chàng trước tiên muốn bắt tên tướng tiên phong của quân giặc để hạ nhuệ khí của chúng. Với ý chí chiến đấu và quyết tâm chống giặc thì quân ta đã giành chiến thắng và dân làng cùng nhau ra sông mừng chiến thắng.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn